Viết cho những cảm xúc ngổn ngang

ThanhMedia

Member
Từ lúc là một cô học sinh kín tiếng, không thích sẻ chia hay tâm sự bất kỳ điều gì với ai, giờ đây, bản thân mình đã có xu hướng "hò hẹn" với thế giới bên ngoài, tuy vẫn không quên nhiệm vụ quay về thế giới nội tâm, bên trong con người mình.

Mình cũng không nhớ rõ số lần mình đã rời xa vòng tay ôm ấp của cha mẹ, của gia đình để vươn mình ra cuộc sống ngoài kia. Nơi mà một cô gái mộng mơ luôn nghĩ là màu hồng, cuộc sống thật tươi đẹp. Đúng, lúc ấy trong mắt cô, mọi thứ mới tinh tươm và vi diệu vô cùng mà. Cô vẫn nghĩ như thế cho đến những ngày...

88

Trải nghiệm đầu đời của cô khi chân ướt chân ráo một mình ra thủ đô nhập học. Cơn mưa tầm tã năm ấy càng làm tâm hồn mỏng manh của cô thêm trống vắng và buồn thương hơn bao giờ hết. Lần đầu tiên, lần đầu tiên cô đi xa như thế, đến một vùng đất mới chẳng có ai thân thích. Cô nhớ, nhớ mọi người ở quê quá. Giọt nước mắt cô rơi chen ngang màn mưa trắng xoá che mờ tầm mắt. Giá như lúc ấy, có ai đó chạy đến vỗ vai cô: "Mạnh mẽ lên cô gái! Tôi tin là cô vượt qua được mọi hoàn cảnh" thì cô đã đỡ tủi thân hơn chút ít.

Dù sao cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, còn cô tin, bản thân mình phải tự thích nghi và thay đổi thôi. Nghĩ đến điều này, cô lại nhớ về cái đề thi chọn HSG Tỉnh môn Văn năm nào: "Hãy chấp nhận những gì không thể thay đổi. Hãy thay đổi những gì không thể chấp nhận". Đúng là cô có thể phân tích một đề văn tương tự như này mười mấy trang giấy nhưng cô làm sao hiểu thấu cuộc sống đang quay cuồng như thế nào? Việc của cô là chấp nhận như nó vốn có!

Cô nhận mình là một đứa ít nói với người lạ nhưng khi đã bắt được sóng thì " chém" vô kể. Chắc vì thế mà cô lấy niềm vui là thước đo cuộc sống, lấy nụ cười là chân ái đời mình. Ai gặp cô cũng luôn thấy thường trực một nụ cười duyên trên môi cô. Cô hạnh phúc vì điều đó, rồi cô có thêm nhiều mối quan hệ mới, nhiều người anh, em, bạn bè mới. Đối với cô, còn gì tuyệt vời hơn nữa.

Trong bài văn phân tích của cô có đoạn viết " Cuộc sống luôn tồn tại song hành của hai thái cực. Không chỉ có màu trắng tinh khôi mà còn có màu đen xám xịt, không chỉ có hạnh phúc yêu thương mà còn tồn tại nỗi đau mất mất,...Điều quan trọng là bản thân mình có đủ mạnh mẽ để chấp nhận và vượt qua? Khi đã trở thành cô gái 20, tâm hồn cô vẫn chưa thôi hết mộng mơ nhưng cô đã phải nếm vài ba đắng cay của cuộc đời. Mọi thứ xảy ra hồi ấy cũng thật nhanh mà thật chậm. Thật nhanh vì cô chẳng để ý nhiều đến cảm xúc của người khác ( đặc biệt là người thích mình). Dường như cô tự cho mình cái quyền phớt lờ tình cảm của người khác dành cho mình. Nghĩ lại giờ cô thấy áy náy vô cùng, hai mươi xuân xanh của cô chưa sâu sắc để nghĩ được như bây giờ. Khoảng thời gian đó cũng thật chậm, bởi bản thân cô vẫn chưa muốn mình trưởng thành, vẫn luôn nghĩ, mình còn bé mà :v

P.s: Câu chuyện còn nữa đấy. Nửa đêm gõ lách cách từng dòng này, mình thấy tâm trạng thoải mái quá nè. Đang định viết tiếp thì lòi đâu ra mấy con chuột gõ cửa phòng mình. Sợ quá, mình trùm chăn đi ngủ đây ạ. Hẹn gặp mọi người ở số tiếp theo nhớ!
 
Bên trên